Nhảy đến nội dung chính

Con đường thái giám - Chương 1

Ở một quốc gia X, những năm gần đây dân số đã quá đông, khiến cho những người trẻ gặp rất nhiều khó khăn trong việc tìm kiếm việc làm để có thể tự nuôi sống bản thân. Cho dù đã tốt nghiệp ra ở một trường đại học danh giá, cũng có người suốt mấy năm liền không thể kiếm được việc làm, đành phải quay về quê hương để sống ăn bám vào cha mẹ già. Còn đối với những người đã tốt nghiệp một trường đại học không có danh tiếng, hoặc thậm chí không thể thi đỗ vào đại học, thì cơ hội của bọn họ gần như bằng không.

Chính vì thế mà ở tại cái thành phố Y này lại phát triển trở lại một công việc tưởng chừng như đã không còn tồn tại kể từ sau giai đoạn phong kiến. Cái nghề đó được gọi bằng đúng cái tên khi xưa, nghề hoạn quan, mặc dù kẻ chịu làm việc này thời bây giờ không còn được phong chức quan nào, mà chỉ là một gã nam nhân đã bị thiến không hơn không kém.

Nhu cầu của hoạn quan ở thành phố Y nhiều không thể tưởng, những kẻ có tiền ai cũng muốn trong nhà mình có một hoạn quan, như là một hình thức khẳng định vị thế trong xã hội. Những hoạn quan được cho là những người gia nhân vô cùng tận tuỵ lại hết mực trung thành với chủ, nên rất được họ ưa chuộng.

Một kẻ mà muốn được trở thành hoạn quan cũng không phải là một việc quá dễ dàng. Sự cạnh tranh để có thể trở thành hoạn quan cho một ông chủ hoặc bà chủ giàu có cũng cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Người muốn làm hoạn quan nhất thiết phải là nam giới trên 18 tuổi, bề ngoài tốt nhất là phải dễ nhìn, phải cao ráo và có sức khoẻ, giao tiếp cũng không được quá ngu xuẩn. Ngoài ra con một vấn đề hết sức quan trọng chính là cách người hoạn quan đã bị thiến. Hoạn quan được phép chỉ thiến hai cái tinh hoàn và giữ lại dương vật, nhưng những kẻ chịu thiến cả dương vật luôn được ưa chuộng hơn. Những bộ phận bị cắt rời sẽ trở thành vật sở hữu của chủ nhân mình.

Kẻ đã trở thành một hoạn quan còn được chính quyền cấp lại một căn cước công dân mới, chỉ cần nhìn vào là biết người này đã bị thiến, và bị thiến như thế nào. Căn cước màu xanh dành cho một nam giới bình thường, màu vàng dành cho một hoạn quan đã bị thiến hai tinh hoàn, còn màu đỏ chỉ giành cho những hoạn quan đã thiến toàn bộ bộ phận nam giới. Trên căn cước ngoài ngày tháng năm sinh, còn ghi rõ ràng ngày tháng năm người hoạn quan đã bị thiến.

Vương Húc, người vừa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu được đi học ở một trường trung học tốt nhất ở quận của mình, còn là đội trưởng đội bóng rổ, tuy chỉ cao 1 mét 70, nhưng có một thân hình rắn chắc khoẻ khoắn, và một khuôn mặt sáng sủa ưa nhìn. Vương Húc đăng ký thi vào trường đại học F, là một trường trọng điểm, nổi tiếng là rất khó vào, nhưng cậu vẫn luôn tự tin vì khả năng của mình.

Đến ngày nhận được điểm thi, tay của Vương Húc run lên bần bật, vì điểm này không thấp, nhưng cũng không cao, tuy không chắc chắn sẽ đỗ, nhưng vẫn có triển vọng. Vương Húc đến gặp trực tiếp giáo viên tuyển sinh của trường đại học F để hỏi một câu:

"Thưa thầy, điểm thi đại học của tôi là 623, tôi có thể đậu không?."

Giáo viên: "Năm nay có rất nhiều người đăng ký vào trường của chúng ta, điểm như thế này, có thể rất khó, trừ phi..."

Người giáo viên ngập ngừng, nhìn Vương Húc từ đầu đến chân rồi nói tiếp:

"Trừ phi, ngươi nộp đơn vào học viện hoạn quan của chúng ta, với điểm số này và với ngoại hình này, người chắc chắn sẽ đỗ."

Vương Hức đáp: "Hừ, Vương Húc này sẽ không bao giờ làm hoạn quan!"

Giáo viên lại nói tiếp: "Ngươi đừng xem thường, học viện hoạn quan ở trường F là học viện nổi tiếng nhất ở thành phố Y này, chuyên đào tạo ra những hoạn quan chất lượng cao nhất. Quá trình tịnh thân của ngươi cũng sẽ được an bài một cách trơn tru. Sau khi tốt nghiệp ngươi còn sẽ được an bài cho một chủ nhân tốt. Không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể mà vào được học viện này!"

Vương Húc cũng đã từng biết qua cái học viện này, nhiều người tốt nghiệp học viện hoạn quan ở trường đại học F cũng đã trở thành những hoạn quan nổi tiếng được yêu thích trong xã hội. Nhưng đối với Vương Húc, việc từ bỏ khả năng làm nam nhân ở cái độ tuổi 18 là không thể chấp nhận được, cậu luôn muốn sau này còn được kết hôn với một phụ nữ xinh đẹp, và sinh ra những đứa con kháu khỉnh.

Vương Húc quay về nhà. Người bạn thân thiết của Vương Húc là Lưu Đào tới thăm. Lưu Đào đang có một tâm trạng vô cùng tồi tệ vì điểm thi của y tuy không thấp nhưng chênh lệch rất nhiều so với người bạn gái của mình, nên họ đã quyết định chia tay.

Vương Húc: "Lưu Đào, ngươi định thi vào trường nào?"

Lưu Đào: "Ta chỉ có 618 điểm, có lẽ không còn hy vọng vào trường đại học F nữa rồi."

Vương Húc: "Người có thể nộp đơn vào học viện hoạn quan của đại học F!"

Lưu Đào: "Ngươi có điên để đi làm hoạn quan hay không?!"

Tuy cả Vương Húc và Lưu Đào đều từng suy nghĩ sẽ không bao giờ chấp nhận để bản thân trở thành một hoạn quan, nhưng cái ngày trường đại học F công bố điểm chuẩn cũng đến. Với 623 điểm, Vương Húc thiếu đúng một điểm để được nhận vào, còn Lưu Đào thì đương nhiên là đã trượt. Ở quốc gia X này, mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất trong đời để có thể vào trường đại học, điều này có nghĩa là cả Vương Húc và Lưu Đào tương lại đều sẽ trở thành những hồn mà vô công rỗi nghề trong xã hội, hoặc là phải chấp nhận trở thành hoạn quan để xin vào học viện hoạn quan của trường đại học F.

Vương Húc trằn trọc đắn đo suy nghĩ nhiều đêm liền, cuối cùng cũng quyết định nộp đơn vào học viện hoạn quan! Khi cha mẹ của Vương Húc biết được tin này đã tức giận không nói nên lời, vì Vương Húc là con trai một của gia đình, vẫn luôn mong cậu nối dõi tông đường. Nhưng pháp luật đã quy định, kẻ đã tình nguyện nộp đơn thì xem như số phận đã an bày nếu được học viện chấp nhận. Vương Húc quỳ gối suốt mấy ngày cầu xin cha mẹ tha thứ, cuối cùng khi nhận được giấy trúng tuyển, cha mẹ của Vương Húc cũng không còn cách nào khác mà phải để cho cậu con trai yêu thương của mình tự lo liệu trên con đường đã chọn.