Nhảy đến nội dung chính

Dục niệm phế vương - Chương 1

Trong triều đại Đại Minh, dưới ánh trăng bàng bạc treo lơ lửng trên bầu trời đêm, quan Tri phủ Lý Văn Hạo, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ uy nghiêm và khuôn mặt khắc khổ, cưỡi ngựa băng qua con đường mòn dẫn đến khu thiến hoạn ngoại thành. Ông được triều đình giao nhiệm vụ kiểm tra hoạt động của xưởng thiến, nơi những kẻ phạm tội hoặc tự nguyện dâng thân cho triều đình bị tước bỏ bản lĩnh đàn ông để trở thành thái giám. Tiếng vó ngựa gõ đều trên nền đất, hòa cùng tiếng gió rít qua những lùm tre, mang theo mùi đất ẩm và một chút hương kỳ lạ, vừa thanh khiết vừa ám ảnh. Xưởng thiến nằm khuất sau một bức tường đá rêu phong, chỉ có ánh đèn dầu leo lét từ bên trong hắt ra, như một lời mời gọi đầy bí ẩn. Lý Văn Hạo buộc ngựa bên ngoài, chỉnh lại mũ ô sa và áo bào xanh thẳm, rồi bước qua cánh cổng gỗ nặng nề. Bên trong, không khí đặc quánh mùi cồn, vôi sống và một thứ gì đó ngai ngái, khiến lồng ngực ông như thắt lại. Đám thợ thiến, áo vải thô xám xịt, đang tất bật chuẩn bị dụng cụ: những lưỡi dao mỏng sáng loáng, kim khâu, và những cuộn chỉ đen nằm gọn trên bàn gỗ sứt sẹo. Người đứng đầu xưởng, một lão thợ thiến tên Trương Cát, thân hình gầy guộc nhưng đôi tay rắn chắc như thép, cúi đầu chào quan Tri phủ. Lão có đôi mắt sắc như dao, dường như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện. “Quan lớn đến đúng lúc,” Trương Cát khàn giọng, nụ cười nhếch mép lộ ra hàm răng ám vàng. “Hôm nay có một kẻ phạm tội cưỡng bức dân nữ, sắp được tịnh thân để làm gương.” Lý Văn Hạo gật đầu, ánh mắt ông quét qua gian phòng. Ở giữa, một người đàn ông trẻ, chừng hai mươi lăm tuổi, bị trói chặt trên giá thiến bằng gỗ. Hắn ta trần truồng, cơ thể lực lưỡng nhưng run rẩy, đôi mắt đỏ hoe ánh lên sự sợ hãi xen lẫn van xin. Hai tay và hai chân hắn bị dây da siết chặt vào bốn góc giá, để lộ vùng hạ thể không chút che đậy. Tiếng thở hổn hển của hắn vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một điệu nhạc bi ai. Trương Cát bước đến, tay cầm một lưỡi dao mỏng như lá liễu, ánh thép lóe lên dưới ánh đèn dầu. Lão quỳ xuống bên giá thiến, ngón tay thô ráp lướt qua vùng da nhạy cảm của người đàn ông, kiểm tra như một người thợ săn đánh giá con mồi. “Hừ, cặp dái này còn tốt,” lão lẩm bẩm, giọng điệu lạnh lùng. “Nhưng tiếc thay, luật triều đình không khoan nhượng.” Lý Văn Hạo đứng cách đó vài bước, tay nắm chặt chuôi kiếm đeo bên hông, nhưng ánh mắt ông không thể rời khỏi cảnh tượng trước mặt. Trương Cát bắt đầu công việc, động tác thuần thục như một nghệ nhân. Lão lau sạch vùng hạ thể bằng vải tẩm cồn, rồi dùng ngón tay kẹp lấy bìu dái, kéo căng da. Lưỡi dao lướt xuống, một đường cắt ngọt lịm, không chút do dự. Tiếng thét của người đàn ông vang lên, xé toạc không gian, nhưng Trương Cát vẫn bình thản, như thể chỉ đang thái một miếng thịt. Máu rỉ ra, đỏ thắm, chảy thành dòng trên mặt gỗ. Hai hòn dái được lão khéo léo tách ra, đặt vào một chiếc bát sứ bên cạnh, vẫn còn ấm nóng. Lý Văn Hạo cảm thấy cổ họng khô khốc. Ông vốn quen với cảnh xử trảm hay tra tấn, nhưng thứ nghi thức này lại mang một sức hút kỳ lạ, vừa kinh hoàng vừa mê hoặc. Dưới lớp áo bào, ông cảm nhận được một luồng nhiệt kỳ dị dâng lên từ hạ thể. Con giống của ông cương cứng, đè ép vào vải lụa, và một giọt chất nhờn ấm áp rỉ ra, thấm ướt lớp quần trong. Ông siết chặt nắm tay, cố giữ vẻ uy nghiêm, nhưng hơi thở ông đã trở nên nặng nề, ngực phập phồng dưới ánh đèn mờ ảo. Trương Cát, như một con sói đánh hơi được mùi máu, ngẩng đầu lên. Đôi mắt lão lướt qua thân hình quan Tri phủ, dừng lại ở vùng tà áo nơi một vệt ướt nhỏ đang loang ra. Nụ cười của lão càng sâu hơn, hàm răng vàng lóe lên trong bóng tối. “Quan lớn xem ra cũng hứng thú với nghề của lão,” Trương Cát nói, giọng điệu vừa kính cẩn vừa khiêu khích. “Hay là ngài muốn thử nằm lên giá thiến, cảm nhận xem nó thế nào? Chỉ là thử thôi, lão cam đoan không làm đau.” Lý Văn Hạo sững người, đôi môi mím chặt. Lời mời của lão thợ thiến như một sợi dây vô hình, kéo ông vào một cõi mê hoặc mà ông chưa từng biết tới. Dù lý trí mách bảo phải từ chối, cơ thể ông lại phản bội, đôi chân tự động bước tới giá thiến vừa được lau sạch máu. “Chỉ… chỉ thử thôi,” ông nói, giọng run run, như tự thuyết phục chính mình. Trương Cát gật đầu, ra hiệu cho ông nằm xuống. Lý Văn Hạo cởi bỏ áo bào ngoài, để lộ thân hình rắn rỏi nhưng đã điểm vài nếp nhăn của tuổi trung niên. Ông nằm ngửa trên giá thiến, cảm giác gỗ lạnh lẽo áp vào lưng khiến ông rùng mình. Trương Cát không trói ông, nhưng ánh mắt lão như một sợi xích, khiến ông không thể cử động. Lão quỳ xuống, tay thô ráp tước bỏ lớp quần lụa, để lộ con giống cương cứng của quan Tri phủ, đầu khấc lấp lánh chất nhờn dưới ánh đèn. “Quan lớn quả là khí chất hơn người,” Trương Cát thì thầm, ngón tay lão vuốt ve dọc theo chiều dài dương vật, chậm rãi, như đang thưởng thức một món đồ quý. Lý Văn Hạo thở hổn hển, cơ thể ông căng lên như dây đàn. Lão thợ thiến cầm lưỡi dao, ướm thử vào vùng da mỏng manh dưới bìu dái, không cắt, chỉ để kim loại lạnh lẽo chạm nhẹ. “Ngài thấy không, chỉ cần một đường là xong. Nhưng lão biết, ngài thích cảm giác này hơn.” Cảm giác lưỡi dao lạnh ngắt áp vào da thịt nhạy cảm khiến Lý Văn Hạo mất kiểm soát. Một luồng khoái cảm dữ dội dâng trào, không thể kìm nén. Ông rên lên khe khẽ, và trước khi kịp nhận ra, tinh khí bắn ra, trắng đục, loang đầy trên bụng và vương lên tay Trương Cát. Lão thợ thiến cười khẽ, ánh mắt lấp lánh sự thỏa mãn. “Quan lớn quả nhiên không tầm thường,” lão nói, lau sạch dao và đứng dậy. “Ngài cứ về, nhưng lão tin, ngài sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này.” Lý Văn Hạo vội vàng chỉnh lại y phục, đôi tay run rẩy. Ông không nói một lời, chỉ cúi đầu rời khỏi xưởng thiến. Khi trở về phủ, ông nằm trằn trọc trên giường, hình ảnh lưỡi dao sáng loáng và cảm giác lạnh lẽo dưới hạ thể không ngừng ám ảnh, ông tự đưa tay xuống, vuốt ve dương vật mình, tưởng tượng lưỡi dao của Trương Cát lại kề sát…