Dục niệm phế vương - Chương 4
Đêm đen kịt, ánh trăng nhợt nhạt treo lơ lửng, soi lên con đường đất gập ghềnh dẫn về phủ Tri phủ. Tiếng vó ngựa gõ đều đều, hòa với tiếng gió rít qua lùm tre, vang vọng giữa không gian tĩnh lặng. Quan Tri phủ Lý Văn Hạo, người mà cả phủ gọi là Lý đại nhân, cưỡi ngựa phía trước, khuôn mặt khắc khổ đẫm mồ hôi. Bên cạnh ông là Trần Tướng quân, mỗi người đều đem theo một hũ rượu ngâm dương vật của mình bên trong. Cả hai vừa rời xưởng thiến của lão Trương Cát, nơi đã chấm dứt cuộc đời đàn ông của họ. Tại ngã ba, con đường chia hai ngả, Lý đại nhân kéo cương ngựa, dừng lại. Ông quay sang Trần Tướng quân, đôi mắt đỏ ngầu, không chỉ vì gió đêm, mà vì cơn đau nhói lên từ lỗ cụt giữa hai đùi. “Trần huynh, hẹn hôm khác gặp lại ,” . Trần Tướng quân nhìn ông “Lý huynh nhớ bảo trọng,” rồi thúc ngựa rẽ sang lối khác, bóng lưng khuất dần trong bóng tối, bỏ lại Lý đại nhân Lý đại nhân cắn răng, tay siết chặt dây cương, cố chịu đựng cơn đau từ lỗ cụt, như dao đâm mỗi khi ngựa nhún. Chạy được nửa đường, bàng quang ông căng tức, đau nhức như muốn nổ tung. Không chịu nổi, ông dừng ngựa bên vệ đường, nơi cỏ dại mọc um tùm, che khuất mọi ánh nhìn. Nửa đêm, cả làng chìm trong giấc ngủ, chỉ có tiếng dế rít, tiếng gió lạnh thổi qua. Ông tụt xuống ngựa, chân run run, cởi phăng quần lụa, để lộ lỗ cụt giữa hai đùi. Sẹo đỏ còn tươi, nhẵn nhụi, vài sợi lông lưa thưa quanh mép, như dấu vết của cu dái ngày xưa. Ông ngồi xổm, cắn răng chịu cái rát bỏng từ vết thiến, đau đến rên khẽ. Nước tiểu phun ra từ lỗ cụt, nóng hổi, rả rích từng giọt, chẳng thành dòng như khi ông còn con cặc. Mỗi giọt như xát muối vào sẹo, làm ông rên to hơn. Nước tiểu loang trên đất, bốc lên mùi khai nồng, hòa với bụi đêm. Ông thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm, cảm giác nhục nhã kỳ lạ làm tim ông đập mạnh. Đái xong, ông lấy cái nút gỗ nhỏ, từ túi áo, do lão Trương Cát đưa để bịt lỗ cụt. Ông sờ vết sẹo, còn ướt nhẹp, rồi cẩn thận nhét nút gỗ vào, lớp da co bóp, nhói lên một cái, nhưng ông thấy yên tâm, như che giấu được nỗi nhục mất cu dái. Ông kéo quần lên, leo lên ngựa, thúc nó chạy thẳng về phủ, cố quên cơn đau âm ỉ giữa hai chân, . Về đến phủ, Lý đại nhân đóng sầm cửa phòng, ra hiệu cho đám gia nhân đừng làm phiền. “Lý đại nhân vừa về,” một gã gia nhân thì thầm ngoài sân, nhưng không ai dám gõ cửa họ chỉ thắc mắc sao hôm nay ông đi tuần tra xưởng thiến thôi mà lại đi lâu đến vậy. Ông ngồi xuống ghế, tay run run, lấy từ bọc áo ra lọ rượu nhỏ, nặng trịch , ông mở nắp ra. Bên trong là cu dái ông ngâm trong rượu, lấp lóe dưới ánh đèn . Lão Trương Cát đưa lọ này, bảo là kỷ vật để “nhớ ngày thoát tục”. Ông nhìn chăm chăm, tim đập thình thịch, nhớ con cặc to lớn từng cương cứng mỗi đêm, bắn tinh làm ông sướng rên. Giờ chỉ có thể trôi nổi bất lực trong cái lọ này .Ông quỳ xuống, đẩy lọ vào sâu dưới gầm giường, nơi bụi bám dày, chẳng ai dám sờ tới, như chôn đi một phần đời mình. Ông đứng dậy, thở nặng nhọc, cảm giác trống rỗng lan khắp ngực. Ông gọi Tiểu Bảo, một thái giám trẻ trong phủ, chừng hai mươi tuổi, mặt trắng trẻo, dáng gầy, mắt lúc nào cũng cúi thấp. “ Chuẩn bị nước tắm cho ta,” ông nói, giọng mệt mỏi. Tiểu Bảo gật đầu, bưng chậu nước nóng, mùi lá sả nồng nặc, bước vào phòng. “Lý đại nhân, để tôi giúp,” gã nói nhỏ, đặt chậu xuống góc phòng. Lý đại nhân cởi hết quần áo, để lộ thân hình rắn chắc, nhưng giờ thiếu mất cu dái, chỉ còn lỗ cụt đỏ lên dưới ánh đèn, sẹo tươi như một vết thương sống. Tiểu Bảo giật mình nhưng ông ra hiệu im lặng , giữ mồm giữ miệng, Tiểu Bảo lặng lẽ lau người ông bằng vải mềm, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận tránh vết sẹo, như sợ làm ông đau. Nước ấm chảy qua ngực, qua bụng, làm ông dễ chịu, nhưng mỗi lần vải lướt gần lỗ cụt, ông rùng mình, nhớ lưỡi dao lạnh buốt của lão Trương Cát, nhớ cái cảm giác con cặc cương cứng trước khi bị cắt. Tiểu Bảo xong việc, cúi đầu, lặng lẽ rời đi, để lại ông một mình với bóng tối và cơn đau âm ỉ. Vài tuần trôi qua, vết thiến dần lành, sẹo mờ thành màu hồng nhạt. Lý đại nhân tò mò, muốn biết những gã như mình sống ra sao, sướng kiểu gì khi không còn con cặc. Ông nghĩ đến đám thái giám trong phủ, những kẻ bị cắt cụt từ lâu, hẳn phải có cách riêng để thỏa mãn. Đêm khuya, khi cả phủ chìm trong giấc ngủ, ông gọi Hoàng Thúc, một thái giám lâu năm, chừng bốn mươi tuổi, thân hình rắn chắc, mặt góc cạnh, còn vài sợi râu lưa thưa từ thời chưa bị thiến. “Lý đại nhân gọi tôi?” Hoàng Thúc hỏi, giọng cung kính, đứng ngoài cửa phòng. Ông ra hiệu gã vào, đóng chặt cửa, ngọn đèn dầu lạc cháy đỏ, hắt bóng hai người lên vách gỗ, như hai bóng ma lặng lẽ. “Hoàng Thúc, ta hỏi thẳng,” Lý đại nhân nhìn gã, giọng trầm, mắt sáng quắc, như muốn nhìn thấu tâm can. “Không còn cu dái, các ngươi làm sao hưởng thụ sung sướng? Nói thật, ta muốn biết.” Hoàng Thúc sững người, mặt đỏ bừng, đôi tay siết chặt vạt áo, như bị chọc vào bí mật sâu kín. “Lý đại nhân, chuyện này… tôi ngại lắm,” gã ấp úng, mắt cụp xuống, giọng run run. Lý đại nhân khoát tay, giọng dịu nhưng cương quyết, như khi xét án ở công đường. “Đừng sợ, ta không trách. Thử làm cho ta xem, ngay tại đây.” Hoàng Thúc hít sâu, nuốt khan, rồi chậm rãi cởi y phục, từng lớp vải thô rơi xuống sàn, để lộ lồng ngực rộng, cơ bắp vẫn săn chắc dù đã bị thiến hơn chục năm. Lý đại nhân nhìn xuống, thấy lỗ cụt của gã nhẵn nhụi, giống hệt ông, nhưng mờ hơn, như một vết tích xa xưa. Hoàng Thúc ngồi lên ghế gỗ, tay run run sờ vào lỗ cụt, ngón trỏ thọt vào, chậm rãi thụt ra thụt vào. Mặt gã căng lên, hơi thở dồn dập mắt khép hờ, như chìm vào cơn mê. Lý đại nhân nhìn, tim đập thình thịch, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong bụng, dù ông chẳng còn cu dái để cương cứng. Hoàng Thúc rên khẽ, ngón tay đẩy sâu hơn, ngoáy mạnh, lỗ cụt co bóp quanh ngón tay, ướt nhẹp dịch nhờn, như một cái miệng đói khát. Gã thêm ngón giữa, thụt nhanh hơn, cơ bắp trên vai căng cứng, vài sợi râu trên cằm rung rung, như đang chịu đựng cơn sướng dữ dội. Một lúc sau, gã rung lên, lưng cong lại, dịch nhờn trong suốt phun ra từ lỗ cụt, bắn mạnh, văng đầy mặt Lý đại nhân, nóng bỏng, dính dớp. Ông chớp mắt, lau mặt bằng tay áo, tim đập mạnh, vừa sững sờ vừa tò mò, cảm giác như vừa chứng kiến một bí mật cấm kỵ. Hoàng Thúc thở hổn hển, mặt đỏ bừng, cúi đầu như xấu hổ, giọng nhỏ như thì thầm. “Lý đại nhân, chúng tôi còn… bú lỗ cụt cho nhau, để sướng hơn.” Lý đại nhân gật đầu, mắt sáng lên, tò mò dâng cao, như kẻ đói khát kiến thức. “Bú thế nào? Kể rõ đi,” ông hỏi, giọng khàn, tay siết chặt mép ghế, như muốn giữ mình khỏi cơn mê. Hoàng Thúc ngượng, nhưng vẫn nói, giọng run run. “Liếm mép sẹo trước, rồi thọc lưỡi vào, ngoáy sâu bên trong, như bú cặc ngày xưa. Có gã sướng đến rên la, dịch nhờn phun đầy mặt.” Hoàng Thúc nhìn ông, ánh mắt thắc mắc, như không hiểu sao quan lớn lại hỏi chuyện này. “Lý đại nhân, sao người quan tâm chuyện này?” Lý đại nhân không đáp ngay, đứng dậy, cởi quần lụa, để lộ lỗ cụt giữa hai đùi, sẹo hồng nhạt, nhẵn nhụi, vài sợi lông lưa thưa quanh mép, như một vết thương đã lành nhưng vẫn sống động. Hoàng Thúc sửng sốt, mắt tròn xoe, miệng há hốc, như không tin nổi. “Lý đại nhân… sao người bị thiến?” gã lắp bắp, giọng run, như sợ chạm vào bí mật kinh hoàng. Lý đại nhân cắt lời, giọng cương quyết, như ra lệnh ở công đường. “Đừng hỏi, làm đi. Bú lỗ cụt ta, móc nó như ngươi vừa làm.” Hoàng Thúc quỳ xuống, mặt đỏ bừng, đôi tay run run chạm vào lỗ cụt của ông, như sợ làm vỡ thứ gì mong manh. Môi gã áp vào sẹo, lưỡi liếm nhẹ mép da, chậm rãi, như thăm dò. Lý đại nhân rùng mình, cảm giác ướt át, nóng bỏng lan khắp hạ thể, như khi con cặc còn nguyên, bắn tinh làm ông sướng ngất. Lưỡi gã thọc vào lỗ cụt, ngoáy sâu, liếm mạnh, làm ông rên to, tay bấu chặt vai gã. Hoàng Thúc thêm ngón tay, thọc vào, thụt ra thụt vào, nhanh dần, như muốn đào bới thứ gì đó đã mất. Lỗ cụt ông co bóp, ướt nhẹp, rỉ dịch nhờn liên tục. Lý đại nhân căng người,, rên rỉ dữ dội, như thú hoang bị kích đến cực điểm. Cảm giác sướng kỳ lạ, không giống bắn tinh ngày xưa, nhưng mạnh mẽ, như sóng đánh vào ngực, làm ông muốn hét lên. Lỗ cụt co giật, dịch nhờn phun ra liên tuc nhiều hơn Hoàng Thúc, bắn đầy mặt gã thái giám, chảy xuống cằm, lấp lánh dưới ánh đèn dầu, như những giọt ngọc trong bóng tối. Ông ngã vật ra ghế, thở hổn hển, mồ hôi túa ra, tim đập thình thịch, cảm giác vừa sướng vừa nhục nhã làm đầu óc quay cuồng. Hoàng Thúc lau mặt bằng tay áo, cúi đầu, giọng run run, như sợ mình làm sai. “Lý đại nhân, tôi xong rồi.” Lý đại nhân gật, giọng khàn đặc, như kẻ vừa tỉnh mộng. “Đi đi, đừng nói với ai, nghe chưa.” Hoàng Thúc mặc lại y phục, lặng lẽ rời phòng, bước chân nhẹ như không muốn đánh thức phủ. Ông ngồi đó, mắt nhìn lọ sứ dưới gầm giường, nơi cu dái ông nằm chết lặng cảm giác dịch nhờn phun ra đêm nay, đã đổi thay ông mãi mãi.
Không có bình luận