Dục niệm phế vương - Chương 2
Lý Văn Hạo ngồi trong thư phòng, ánh sáng vàng cam từ chiếc đèn lồng treo trên cao hắt bóng lên khuôn mặt ông, làm nổi bật những đường nét khắc khổ nhưng vẫn giữ được vẻ hiền từ. Bên ngoài, màn đêm phủ xuống phủ đệ, tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng gió lùa qua những tán cây trong vườn. Ông vừa xử lý xong một chồng công văn, tâm trí mệt mỏi nhưng cơ thể lại rạo rực một nỗi khao khát không tên. Kể từ đêm tại xưởng thiến, tâm hồn ông như bị xáo trộn, những giấc mơ về lưỡi dao lạnh lẽo và cảm giác run rẩy dưới tay Trương Cát không ngừng trở lại, khiến ông vừa sợ hãi vừa mê đắm. Ông với tay lấy chén trà, nhưng đôi tay khẽ run. Trong phủ, ngoài gia nhân và vài nha dịch, ông còn thu nhận một số thái giám – những người không vượt qua được vòng tuyển chọn khắc nghiệt vào cung đình. Họ đều là những chàng trai trẻ, bị thiến sau tuổi dậy thì, giữ được dáng vẻ nam tính với cơ bắp rắn chắc, giọng nói trầm ấm, và đôi khi còn vài sợi râu lưa thưa trên cằm. Lý Văn Hạo luôn đối xử với họ bằng lòng nhân hậu, xem họ như người thân hơn là kẻ hầu người hạ. Nhưng đêm nay, một ý nghĩ táo bạo lướt qua đầu ông, khiến trái tim đập mạnh trong lồng ngực. “Người đâu,” ông gọi, giọng trầm nhưng vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Một nha dịch bước vào, cúi đầu. “Gọi Tiểu Phong vào đây, bảo cậu ấy chuẩn bị nước nóng để ta tắm.” Tiểu Phong, một thái giám chừng hai mươi lăm tuổi, là người Lý Văn Hạo đặc biệt chú ý. Cậu ta cao lớn, vai rộng, khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt sâu thẳm, mang vẻ u uất của một người từng đối mặt với định mệnh nghiệt ngã. Khi bước vào phòng tắm, Tiểu Phong mang theo một thùng nước nóng bốc khói, mùi hương thảo mộc từ nước lan tỏa, làm dịu đi không khí lạnh lẽo của đêm. “ Đại nhân,” Tiểu Phong cúi đầu, giọng nói trầm và hơi khàn, “nước đã sẵn sàng.” Lý Văn Hạo đứng dậy, cởi bỏ áo bào ngoài, để lộ thân hình vẫn săn chắc dù đã qua tuổi bốn mươi. Ông bước đến bên chậu tắm bằng gỗ, ánh mắt vô tình lướt qua Tiểu Phong, người vẫn đứng im, đôi tay đan chặt trước ngực như cố che giấu sự ngượng ngùng. “Tiểu Phong,” ông nói, giọng dịu dàng, “đừng đứng đó. Lại đây, tắm chung với ta. Đêm lạnh thế này, đừng ngại.” Tiểu Phong sững người, đôi má khẽ ửng hồng dưới ánh đèn lồng. “ Đại nhân… nô tài chỉ là…” Cậu ngập ngừng, nhưng ánh mắt Lý Văn Hạo, vừa nghiêm nghị vừa ấm áp, khiến cậu không thể từ chối. Tiểu Phong chậm rãi cởi bỏ y phục, để lộ cơ thể rắn rỏi, làn da sáng bóng với những vết sẹo nhỏ từ cuộc sống khắc khổ trước đây. Khi chiếc quần cuối cùng rơi xuống, Lý Văn Hạo không khỏi hít một hơi sâu. Trước mặt ông, vùng hạ thể của Tiểu Phong phô bày một sự thật trần trụi: nơi lẽ ra là cặp tinh hoàn và dương vật giờ chỉ còn một lỗ cụt, một vùng da nhăn nheo, trơn láng, không lông, như một vết thương đã lành nhưng vẫn gợi lên cảm giác kỳ dị. Lý Văn Hạo ra hiệu cho Tiểu Phong bước vào chậu tắm. Nước nóng ôm lấy cơ thể cả hai, hơi nước mịt mù làm mờ ánh sáng, tạo nên một không gian gần gũi đến ngột ngạt. Ông đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào vai Tiểu Phong, cảm nhận cơ bắp căng cứng dưới lớp da. “Ngươi không cần e dè,” ông thì thầm, giọng như một lời an ủi. “Ở đây, ngươi không chỉ là thái giám, mà là người nhà của ta.” Tiểu Phong cúi đầu, đôi môi mím chặt, nhưng ánh mắt cậu ánh lên một tia cảm kích. Lý Văn Hạo, như bị thôi thúc bởi một lực vô hình, để tay trượt xuống, lướt qua ngực, qua bụng Tiểu Phong, rồi dừng lại ở vùng lỗ cụt kỳ lạ kia. Ngón tay ông khẽ chạm vào, cảm nhận lớp da mịn màng, hơi co giãn, như một cánh cửa dẫn vào một bí mật sâu kín. Ông vân vê nhẹ, ngón trỏ lướt quanh mép lỗ, cảm giác mềm mại nhưng rắn chắc khiến tim ông đập nhanh hơn. “Nó… thế này sao?” ông hỏi, giọng run run, không rõ là tò mò hay bị mê hoặc. Tiểu Phong thở hắt ra, cơ thể khẽ run. “Thưa đại nhân… nó đã lành từ lâu… nhưng vẫn còn nhạy cảm lắm…” Cậu cắn môi, cố kìm nén cảm giác lạ lẫm đang dâng lên. Lý Văn Hạo, không thể dừng lại, thọc ngón trỏ vào sâu hơn, cảm nhận lớp da bên trong ấm nóng, hơi co bóp như thể vẫn còn lưu giữ chút ký ức về những gì đã mất. Cảm giác đó, vừa xa lạ vừa kích thích, khiến con giống của ông cương lên dữ dội, đầu khấc đỏ rực ép chặt vào thành chậu gỗ. Ông kéo Tiểu Phong lại gần, để cơ thể hai người chạm nhau trong làn nước nóng. Con giống của ông, giờ đã căng cứng đến đau nhức, cọ vào vùng lỗ cụt của Tiểu Phong. Cảm giác da thịt trơn láng, không chút cản trở, khiến ông rên lên khe khẽ. Tiểu Phong cũng không kìm được, đôi môi hé mở, phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ, như tiếng gió lùa qua khe cửa. Cậu đưa tay nắm lấy vai ông, móng tay bấm nhẹ vào da thịt, như thể đang bám víu vào một điểm tựa giữa cơn sóng cảm xúc. Lý Văn Hạo bắt đầu cử động, đầu khấc trơn nhờn của ông cọ mạnh hơn vào lỗ cụt, mỗi lần chạm như một cú đánh vào giác quan. Ông cảm nhận rõ từng nhịp đập của con giống, từng giọt chất nhờn rỉ ra, hòa vào nước tắm. Tiểu Phong, dù đã mất đi bản lĩnh đàn ông, vẫn phản ứng mãnh liệt. Từ sâu trong cơ thể cậu, một luồng chất lỏng trong suốt, hơi dính, trào ra từ lỗ cụt, bám vào ngón tay ông, lấp lánh dưới ánh đèn. “ Đại nhân…” Tiểu Phong thở hổn hển, giọng lạc đi, “ nô tài… nô tài không chịu nổi…” Lý Văn Hạo, như bị cuốn vào một cơn mê, nắm lấy con giống của mình, sục mạnh hơn, bàn tay trơn trượt bởi nước và chất nhờn. Hình ảnh lưỡi dao đêm nào tại xưởng thiến lướt qua đầu ông, hòa quyện với cảm giác nóng bỏng hiện tại. Ông tưởng tượng Trương Cát đứng đó, lưỡi dao sáng loáng kề sát dương vật mình. Cơn cực khoái đến như một cơn lũ. Lý Văn Hạo gầm lên, tiếng rên vang vọng trong căn phòng nhỏ. Tinh khí bắn ra, trắng đục, phun mạnh vào lỗ cụt của Tiểu Phong, hòa lẫn với chất nhờn của cậu, tạo thành một thứ hỗn hợp ấm nóng, dính nhớp. Ông ôm chặt Tiểu Phong, cơ thể cả hai run rẩy trong nước, hơi thở hòa quyện, ngực phập phồng như sau một trận chiến. Khi mọi thứ lắng xuống, Lý Văn Hạo buông Tiểu Phong ra, ánh mắt ông trở lại vẻ hiền từ vốn có. Ông giúp cậu lau khô cơ thể, động tác nhẹ nhàng như một người cha chăm sóc con. “Ngươi làm tốt lắm,” ông nói, giọng trầm ấm. “Đêm nay, nghỉ ngơi đi. Ngày mai, ta sẽ thưởng thêm cho ngươi.” Tiểu Phong cúi đầu, vài sợi râu lưa thưa trên cằm khẽ rung. “Tạ ơn đại nhân,” cậu thì thầm, ánh mắt ánh lên sự biết ơn xen lẫn một chút gì đó khó tả. Khi cậu rời khỏi phòng, Lý Văn Hạo ngồi lại bên chậu tắm, ánh đèn lồng vẫn leo lét cháy. Ông đưa tay chạm vào con giống giờ đã mềm nhũn, cảm giác tội lỗi và khoái lạc vẫn quấn quýt trong tâm trí. Dưới ánh trăng ngoài kia, ông biết, những đêm như thế này sẽ còn trở lại, và mỗi lần, ông sẽ lại chìm sâu hơn vào cõi mê hoặc mà chính ông không thể cưỡng lại được.
Không có bình luận