Nhảy đến nội dung chính

Dục niệm phế vương - Chương 3

Đêm nay, theo lịch định kỳ, ông phải đến kiểm tra xưởng thiến ngoại thành, nhưng ông biết, chuyến đi này là để đối diện với dục vọng bên trong mình Dưới bầu trời đêm dày đặc mây, Lý Văn Hạo cưỡi ngựa một mình trên con đường mòn quen thuộc. Tiếng vó ngựa gõ đều trên đất, hòa cùng nhịp tim ông, mỗi nhịp như một lời thúc giục. Gió lạnh mang theo mùi đất ẩm và hương ngai ngái của xưởng thiến, khiến ông hít thở sâu, như muốn nuốt trọn không khí ấy vào lồng ngực. Khi xưởng thiến hiện ra sau bức tường đá rêu phong, ánh đèn dầu leo lét hắt ra từ bên trong, như một con mắt dõi theo ông trong bóng tối. Ông buộc ngựa, chỉnh lại áo bào xanh thẳm, nhưng đôi tay khẽ run khi đẩy cánh cổng gỗ nặng nề. Bên trong, không khí đặc quánh mùi cồn, vôi sống, và một thứ gì đó nồng nặc như hoà nguyện giữa tinh trùng và mồ hôi. Trương Cát, lão thợ thiến đang quỳ bên giá thiến bằng gỗ ở giữa phòng, tay cầm một lưỡi dao mỏng sắc lạnh. Trên giá là một người đàn ông lực lưỡng, bị trói chặt bằng dây da. Đó là Tướng quân Trần Đình, người mà Lý Văn Hạo từng gặp trong các buổi triều nghị. Khuôn mặt góc cạnh của Trần Đình đỏ bừng, mồ hôi chảy dài trên trán. Con giống của ông ta cương cứng, đầu khấc đỏ rực dính chất nhờn, đập nhịp nhàng như một lời thách thức cuối cùng. Thấy Lý Văn Hạo bước vào, Trương Cát ngẩng đầu, đôi mắt sắc như dao lướt qua ông. “Đại nhân, đến đúng lúc lắm,” lão khàn giọng, nụ cười nhếch mép lộ hàm răng ám vàng. “Tướng quân đây tự nguyện tìm lão. Ngài ấy nói, trên chiến trường, thấy quân địch bị thiến, lòng rạo rực không nguôi. Về đây, dục vọng ấy bùng lên, nên cầu lão cắt sạch… tất cả, từ gốc đến ngọn.” Lý Văn Hạo sững người, ánh mắt ông khóa chặt vào Trần Đình. Ông nhớ những câu chuyện về vị tướng này – người từng chém đầu quân thù không chớp mắt, giờ lại nằm đây, trần trụi và dễ tổn thương. Trần Đình ngẩng đầu, nhìn ông. “Lý đại nhân… ngài cũng cảm thấy nứng cặc khi thấy một người đàn ông bị thiến phải không , chúng ta giống nhau , tôi có thaays ham muốn bị thiến từ ánh mắt của ngài.” Lý Văn Hạo không đáp, nhưng ánh mắt ông đã nói lên tất cả. Trương Cát chen vào, giọng đầy khiêu khích. “Đại nhân, lại gần đi. Đứng sát đây, xem lão làm thiến Trần đại nhân rồi ngài quyết định cũng chưa muộn mà.” Lý Văn Hạo bước tới, đứng ngay bên giá thiến, gần đến mức cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể Trần Đình. Mùi mồ hôi và cồn xộc vào mũi, khiến tim ông đập nhanh hơn. Trương Cát, cầm một miếng vải tẩm cồn, lau sạch vùng hạ thể của Trần Đình. “Trước khi cắt phải để ngài ấy tận hưởng lần cuối như một người đàn ông.” Lão đặt lưỡi dao xuống, bàn tay thô ráp nắm lấy con giống cương cứng của Trần Đình. Ngón tay lão vuốt chậm từ gốc đến đầu khấc, như đang khám phá một món đồ quý. Trần Đình rên lên, cơ thể căng cứng, hông khẽ nhô lên theo bản năng. Trương Cát sục nhịp nhàng, ngón cái chà xát vùng da nhạy cảm dưới đầu khấc, khiến chất nhờn rỉ ra, chảy dài trên thân dương vật. Lão tăng tốc, âm thanh ướt át của chất nhờn hòa cùng tiếng thở hổn hển của Trần Đình, tạo thành một khúc nhạc nguyên thủy. Lý Văn Hạo đứng đó, cảm giác hơi nóng lan tỏa dưới lớp áo bào, con giống của ông cương lên, ép chặt vào vải lụa, chất nhờn thấm ướt quần trong. Trương Cát cởi phăng chiếc quần vải thô của mình, để lộ con giống đã cương cứng, gân guốc dù lão đã ngoài năm mươi. Lão vừa sục cho Trần Đình, vừa đưa tay còn lại vuốt ve con giống chính mình, động tác đồng bộ như một nghi thức. “ Rất nứng, phải không, đại nhân?” lão cười khẩy, mắt không rời khỏi Trần Đình. Trần Đình, không chịu nổi nữa, gầm lên, cơ thể cong lên như dây cung. Tinh khí bắn ra, trắng đục, phun mạnh lên bụng, lên ngực, vương cả lên mặt Trương Cát. Lão tiếp tục sục con giống của mình, và chỉ vài nhịp sau, lão cũng rên lên, tinh khí phun ra, rơi xuống sàn nhà . Không dừng lại, Trương Cát cầm lưỡi dao, ánh thép lạnh lẽo dưới ánh đèn dầu. Lão kẹp bìu dái căng mọng của Trần Đình, kéo căng lớp da mỏng manh. “Giờ là lúc,” lão thì thầm, giọng như một lời phán quyết. Lưỡi dao lướt xuống, một đường rạch cong nhẹ, như vẽ một vòng cung trên da thịt. Máu tuôn ra, đỏ thắm, chảy thành dòng loang ra hai đùi Trần Đình .Trần Đình hét lên, cơ thể giật mạnh trong dây trói, khuôn mặt méo mó vì đau đớn. Lão dùng ngón tay tách lớp da, để lộ hai hòn tinh hoàn hồng hào, còn đập nhè nhẹ. Lão nắm từng hòn, kéo căng dây tinh, để Trần Đình cảm nhận sự căng tức trước khi cắt. Lưỡi dao lướt qua chậm rãi, như xẻ từng sợi gân, từng mạch máu. Mỗi lần dao chạm, Trần Đình rên rỉ, tiếng kêu như xé toạc không gian, hòa lẫn đau đớn và một sự giải thoát kỳ lạ. Lão đặt hai hòn tinh hoàn vào bát sứ, máu dính đầy tay lão, ấm nóng, như một lời nhắc nhở về sự sống vừa bị tước đoạt. Nhưng lão chưa dừng lại. Lão nắm lấy dương vật vẫn còn mềm sau cơn cực khoái, kéo căng đến mức da thịt trắng bệch. Trần Đình mở to mắt, hơi thở đứt đoạn, như muốn van xin nhưng không thốt nên lời. Lưỡi dao dày hơn, răng cưa, được lão đưa lên, ánh thép phản chiếu ánh đèn dầu. Lão không cắt ngay, mà ấn dao xuống, để răng cưa cọ vào da thịt, tạo những vết xước nhỏ trước khi rạch sâu. Máu phun ra, nóng hổi, bắn lên ngực Trần Đình, lên mặt lão. Lão cắt từ từ, từng nhát, như đang xẻ một khúc thịt sống, mỗi nhát là một cơn đau như xé toạc cơ thể. Trần Đình gào lên, cơ thể co giật dữ dội, dây da siết chặt vào cổ tay, để lại những vết hằn đỏ. Khi dương vật rời khỏi cơ thể, lão cầm nó trong tay, máu nhỏ giọt xuống sàn, rồi đặt nó vào bát sứ bên cạnh hai hòn tinh hoàn. Lão lấy một nút gỗ tròn, nhẵn, đã ngâm cồn, ấn mạnh vào lỗ cụt. Nút gỗ ép chặt vào da thịt, chặn dòng máu, khiến Trần Đình rên rỉ, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt mờ đi vì đau đớn. Lão buộc một dải vải quanh nút gỗ, siết chặt, để giữ nó cố định. Khi Trần Đình nằm đó, thở hổn hển, mồ hôi và máu hòa lẫn trên da, Trương Cát lau dao, ánh mắt lão chuyển sang Lý Văn Hạo. “Đại nhân,” lão nói, giọng thấp, “ngài muốn tiếp chứ?” Lý Văn Hạo nhìn Trần Đình, ánh mắt hai người giao nhau. “Lý đại nhân,” Trần Đình thì thầm, giọng yếu ớt, “nó đau nhưng cũng rất sướng , hãy thử đi rồi ngài sẽ biết .” Lý Văn Hạo không đáp, nhưng hành động của ông nói lên tất cả. Ông cởi áo bào, để nó rơi xuống sàn . Ông bước đến giá thiến còn trống bên cạnh, nằm ngửa xuống, cảm giác giá gỗ lạnh lẽo áp vào lưng khiến ông rùng mình. Trong lúc xem Trần Đình, ông đã đưa tay sục con giống của mình, và giờ nó vẫn cương cứng, đầu khấc đỏ rực dính đầy tinh khí trắng đục, chảy dài trên thân dương vật. Ông phô bày nó, không chút e dè, như một lời mời gọi cuối cùng. Trương Cát gật đầu, ánh mắt lão ánh lên sự thấu hiểu. Ông không sục thêm – tinh khí của Lý Văn Hạo đã là lời tuyên bố đủ rõ ràng. Lão lấy vải tẩm cồn, lau sạch vùng hạ thể, động tác chậm rãi như một nghi lễ. Lão nắm bìu dái, nắn nhẹ, cảm nhận trọng lượng của hai hòn tinh hoàn. “Đại nhân,” lão nói, giọng trầm, “ta sẽ làm nhẹ nhàng, nhưng ngài sẽ nhớ mãi.” Lưỡi dao lão cầm lần này nhỏ hơn, cong nhẹ, như lưỡi dao khắc gỗ. Lão không rạch ngay, mà dùng đầu dao vê một vòng tròn quanh bìu dái, như đánh dấu lãnh thổ. Rồi lão ấn dao xuống, cắt từng nhát ngắn, như lột từng lớp da mỏng. Máu rỉ ra, nhỏ giọt, tạo thành những vệt đỏ . Lý Văn Hạo cắn chặt môi, cơn đau âm ỉ như lửa cháy lan từ đùm dái lên ngực, khiến ông thở hổn hển, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Lão tách lớp da, để lộ hai hòn tinh hoàn hồng hào nối với cuống dái xanh đen. Lão không cắt ngay, mà nắm từng hòn, kéo căng dây tinh, để Lý Văn Hạo cảm nhận sự căng tức nơi hòn dái , như một sợi dây sắp đứt. Rồi lão dùng ngón tay bóp nhẹ, khiến cơn đau như điện giật lan khắp cơ thể. Trương Cát kéo mạnh hòn dái bên phải , Lý Văn Hạo đau đớn gập người cắn răng chịu đựng , dây cuống bị kéo căng hơn 1 gang tay thì đột ngột đứt . Lý Văn Hạo hét lên đau đớn , nhưng kèm theo đó là sự nhẹ nhõm sung sướng . Đầu cặc giật giật phóng tinh ngập ngụa . Lưỡi dao lướt qua, cắt đứt cuống dái bên trái đang co giật theo từng nhịp bắn tinh. Khi hai hòn tinh hoàn rời khỏi cơ thể, lão đặt chúng vào bát sứ, máu dính đầy tay lão. . Lão nắm lấy dương vật của Lý Văn Hạo, kéo căng đến mức da thịt trắng bệch. Lưỡi dao lần này mỏng hơn, sắc hơn, như một lưỡi dao cạo. Lão không cắt từ gốc, mà bắt đầu từ giữa đầu khuất hồng hào dương vật, rạch một đường dọc, như xẻ một ống tre. Máu phun ra, nóng hổi, bắn lên ngực Lý Văn Hạo, lên mặt lão. Lão chẻ dọc con cặc sâu tới tận gốc , để da thịt tách , mỗi nhát dao là một cơn đau như xé toạc cơ thể. Lý Văn Hạo gào lên, cơ thể co giật, nhưng lão giữ chặt, hoàn thành bằng một nhát cắt cuối cùng ở gốc, để dương vật rời khỏi cơ thể . Con cặc to dài giờ bị xẻ dọc làm hai mảnh . Lão cầm nó trong tay, máu nhỏ giọt xuống sàn, rồi đặt nó vào bát sứ bên cạnh hai hòn tinh hoàn. Lão lấy một nút gỗ to hơn, nhẵn, đã ngâm cồn, ấn mạnh vào lỗ cụt. Nút gỗ ép chặt vào da thịt, chặn dòng máu, khiến Lý Văn Hạo rên rỉ, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt mờ đi vì đau đớn. Lão buộc một dải vải quanh nút gỗ, siết chặt, để giữ nó cố định. “Xong rồi, đại nhân,” Trương Cát nói, đứng dậy, ánh mắt lão ánh lên sự thỏa mãn. Lão lau tay, đặt bát sứ lên bàn, rồi quay lại nhìn hai người đàn ông. Trương Cát ra hiệu cho cả hai nằm lại trên giá thiến, không trói nữa, nhưng cả Lý Văn Hạo và Trần Đình đều quá kiệt sức để di chuyển. “Các ngài sẽ ở đây ba ngày,” lão nói, giọng bình thản. “Để vết thương lành, lão sẽ chăm sóc chú đáo , không cho người lạ vào để đảm bảo bí mật.” Trong ba ngày tiếp theo, xưởng thiến trở thành nơi trú ẩn kỳ lạ cho cả hai. Trương Cát thay vải băng mỗi ngày, bôi thuốc thảo dược lên lỗ cụt, kiểm tra nút gỗ để đảm bảo không nhiễm trùng. Lý Văn Hạo và Trần Đình nằm trên hai chiếc giường gỗ, ánh đèn dầu chiếu lên khuôn mặt họ, giờ đã bớt tái nhợt. Họ ít nói, nhưng mỗi ánh mắt trao đổi là một sự đồng cảm thầm lặng. Đêm thứ ba, Trần Đình thì thầm, “Lý đại nhân… ngài có hối hận không?” Lý Văn Hạo nhìn lên trần nhà, giọng trầm. “Không. khi đó , ta rất sung sướng , không hối hận .” sau đêm thứ 3 , nút gỗ được tháo ra . Dòng nước tiểu vàng ấm chảy róc rách giữa hai cawpj đùi khiến Trương cát hài lòng . Hai người rời khỏi xưởng thiến, cả hai lê bước ra con ngựa đang chờ ngoài cổng. Ánh sao hiện ra sau đám mây, như một lời chứng kiến thầm lặng. Họ biết, cuộc sống của mình đã mãi mãi thay đổi, nhưng trong sâu thẳm, họ không hối tiếc.